Mùa bình yên
Bắt đầu từ cơn gió rúc vào khăn len. Phố chùng chình buông những vạt đông, lòng người chờ ấm lại những cái nắm tay nhau thật chặt. Tôi bâng khuâng diệu vợi một nỗi niềm miên man khi nghe bài hát “Giáo đường im bóng” của nhạc sĩ Nguyễn Thiện Tơ: “Nhớ tới đêm đầy ánh sáng/ Hương trong gió tràn mênh mang/ Giây phút như ngừng thôi rơi/ Tiếng kinh muôn lời”.
Lại mùa Giáng sinh đến rồi. Ngay từ lúc cơn gió đông rộn rạo rung trên tán cây góc phố. Lúc mà những cây thông Noel đầu tiên bắt đầu hiện diện trong mùa mới, thì nhiều người đã cảm giác một mùa bình yên, mùa chúc phúc cận kề.
Mùa giáng sinh, mùa kỳ vọng của những đôi yêu nhau |
Vui đấy rồi lại buồn tênh. Cũng bởi quá nhiều sự kiện trong một năm trải ra, cuốn người ta vào vòng quay của nó. Những toan tính làm ăn, những lọc lừa xảo trá diễn ra hàng ngày. Nhưng hơn hết, mùa Giáng sinh, mùa an lành gợi cho mỗi quả tim yêu đời biết bao nỗi niềm. Cứ mỗi mùa Giáng sinh, mùa của chắp mối yêu thương, bao giờ tôi cũng nghĩ về những tổ ấm, các cặp đôi trẻ trong dòng chảy cuộc đời này.
Biết bao cuộc cau trầu diễn ra trong một năm. Nhưng cũng có bao sự chia lìa, xa cách. Nhiều người thốt lên, sao giới trẻ ngày nay dễ yêu và dễ chia tay. Những đám cưới chưa tìm hiểu kỹ càng được tổ chức, có khi kèm theo ở đó là sự tính toán ích kỷ xuẩn ngốc nào đó, chứ không phải tình yêu thật.
Trở về sống với nhau, bất đồng quan điểm, thất vọng về nhau, dẫn đến chuyện cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Và rồi chia tay. Bao cuộc chia tay dễ như thay áo của giới trẻ khiến người lớn phải xót lòng, các bậc phụ huynh choáng váng, nhà văn hóa chông chênh. Như gió ào đến và đi, như những cuộc tình chẳng ai mong đợi, đã trào qua các tâm hồn non nớt chưa đủ chín chắn.
Dẫu thế, người ta không thể không hy vọng vào mùa ban phước mới của Đấng tạo hóa. Cầu chúc bình an cho thế giới vui tươi và hòa bình. Cho những cặp đôi hạnh phúc, tình yêu chín muồi. Cho con người biết sống và nghĩ về nhau. Nguyễn Thiện Tơ thật tài tình. Hiểu về ông càng thêm yêu âm nhạc ông. Cuộc tình đầy lãng mạn và si mê, đã đem lại cuộc sống hạnh phúc và những dòng nhạc tha thiết, như thể con tim ông hiểu chắc chắn một điều, ông và vợ ông sau này, không thể thiếu nhau.
Nơi giáo đường im bóng tôi thầm mong ngóng. Đắm đuối trên làn sóng mắt nàng huyền mơ… Kiệt tác ấy minh chứng về một cuộc tình tuyệt đẹp, biểu tượng của tình yêu không toan tính. Lời đẹp và người đẹp. Vẻ đẹp của sự cảm nghiệm. Vẻ đẹp của tình yêu thuần khiết. Chúng ta còn những tình yêu như thế? Còn, nhưng đâu nhiều như xưa và chúng ta chờ đợi bao nhiêu năm mới có một cuộc tình nổi tiếng.
Đã có nhà văn hóa thốt lên thất vọng về toan tính trong hôn nhân. Về những được mất và sự cân nhắc. Nhưng kìa trong tiết đông, sự chộn rộn của dòng người chào đón mùa mới, có những đôi trẻ yêu nhau thật đẹp. Tóc họ bay trong gió và ánh mắt lấp lánh niềm tin. Họ tin vào sự lựa chọn của mình, vào quả tim nhiệt huyết và cống hiến. Hình ảnh đẹp đó sẽ được chúc phúc.
Những cặp đôi yêu nhau thiết tha đó sẽ rơi vào vòng tay chúc phúc của Đấng tạo hóa. Như là sự sống đáng quý, vẫn được hưởng những giá trị vững bền, từ sự nấng nuôi của chính những con người đang sống và biết cống hiến.
Mùa Giáng sinh bình yên, của muôn người, và mỗi người góp mặt vào sự trường tồn của tình yêu vĩnh cửu. Đêm ấy, một đêm vui. Phố phường ngủ muộn. Rạng ngời những cặp đôi trở về thánh đường lung linh ánh nến ánh đèn, trìu mến trao nhau yêu thương và nguyện ước thành đôi. Hình ảnh ấy cho mỗi tế bào trong ta tin vào những điều tốt đẹp, như dòng nhạc an lành phả xuống mỗi tâm hồn khao khát. Bỗng thấy người cần người biết bao nhiêu!